Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7
Phan_11
“Không phải máy radio mà là điện thoại ạ!” Tôi quay sang nói khẽ với bố.
Chú Chun Ho ngay lập tức giật lấy chiếc điện thoại trên tay tôi hỏi. “Cháu lấy ở đâu ra thứ này hả?”
“Là của bạn Yeong Hoon cho cháu mượn ạ. Cháu định mang cho chú Bong Sik mượn để chú ấy có thể nghe được tiếng của em bé mới sinh.” Tôi tự hào nói về việc làm của bản thân, nên ngay sau đó bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
Thấy tôi đỏ mặt, mọi người không ai nói gì mà chỉ nhìn tôi chăm chú. Tôi va64n nhớ khuôn mặt của chú Bong Sik khi ấy đầy biểu cảm, khuôn mặt mếu máo đến mức méo mó biến dạng. Mà cũng không rõ chú ấy muốn khóc hay cười, tôi thấy miệng chú ấy run run.
Bố kéo tôi ôm vào lòng và cười đầy tự hào. “Hơ hơ… Ye Seung ngoan quá! Ye Seung ngoan thật đấy!”
“Ye Seung à, cháu không được phép đem cái này vào đây đâu, nhưng mà…” Chú Yang Ho cười lấp lửng. Chú vừa đặt điện thoại xuống thì lập tức chú Bong Sik dùng cả hai tay nắm lấy nó và đứng ngây ra nhìn vào màn hình bé tẹo. Thấy vậy chú Yang Ho liền hất đầu đầy ngụ ý rằng còn chần chừ gì nữa mà không gọi điện ngay đi.
Chú Bong Sik thận trọng mở phần gọi điện rồi chầm chậm bấm từng con số. Tiếng rút dài bắt đầu vang lên. Tất cả chúng tôi đứng quanh chú Bong Sik và dỏng tai nghe ngóng. Có tiếng nhấc máy, rồi ở đầu dây bên kia có tiếng trả lời. Chú Bong Sik run run cất giọng. “Soen Nyeo[4], nàng… nàng… tiên của anh đấy à?”
[4] Soen Nyeo nghĩa là nàng tiên.
[Anh…? Có phải là anh không? Huhuuu…]
Nghe chú Bong Sik gọi vợ là nàng tiên, chúng tôi bật cười khúc khích. Chú ấy nghe thấy tiếng vợ thì vui mừng khôn xiết, rồi òa khóc. Đầu dây bên kia, vợ chú thấy tiếng chồng khóc cũng òa theo nức nở.
“Huhu… Seon Nyeo à, em đừng khóc nữa!... Em vất vả quá… Không có anh… em đã phải một mình sinh con… Tội nghiệp em quá!”
“Oa…oa…” Vợ chú Bong Sik đẩy máy điện thoại lại phía đứa bé. Tiếng khóc của đứa bé ở đầu dây bên kia dội lại.
Cả phòng cùng ghé sát tai lại và chăm chú lắng nghe. Vừa nghe thấy tiếng đứa trẻ, chú Bong Sik mở to mắt reo lên sung sướng. “Con em! Em nghe thấy tiếng con của em rồi. Haha…”
Mọi người ai nấy cũng vui lấy, mặt rạng rỡ. Chú Yang Ho huých khuỷu tay vào chú Bong Sik nói. “Bong Sik, chú mày đã được làm bố rồi nhé!”
“A… Đúng rồi. Làm bố rồi!” Chú Bong Sik căng thẳng lặp lại từng từ.
Một lát sau ở đầu dây bên kia bỗng có tiếng đứa trẻ cười ngặt nghẽo. Chú Bong Sik ngẩng lên nhìn chú Yang Ho, nước mắt vẫn chảy mà miệng thì cười ngoác đến tận mang tại. “Đại ca, con em đang cười kìa… nó cười Đại ca ạ!”
[Anh ơi, con mình trông xin lắm, giống anh nữa…]
Nghe vợ nói vậy, chú Bong Sik vội vàng đưa máy ghé sát miệng và hỏi. “Là con trai phải không em?”
[Không, là con gái anh ạ…]
Chú Bong Sik vừa nghe thấy vậy xúc động ngẩng lên. “Đại ca! Là con gái! Con bé giống em Đại ca ạ!”
Nhìn chú Bong Sik mặt mày rạng rỡ nhưng cả phòng ai nấy đều cứng đơ. Nếu là con trai mà giống chú Bong Sik có lẽ sẽ ra dáng một nam tử hán, nhưng đằng này lại là con gái… Tôi nghe vậy mà thầm lo cho đứa bé.
Nhưng có vẻ chú chẳng mấy bận tâm đến điều đó, vẫn mừng rỡ nói chuyện với cô Seon Nyeo. “Anh cũng nhớ em lắm! Ừ… Sẽ nhanh được ra thôi. Anh không sao đâu!”
Nhưng bỗng dưng không nghe rõ tiếng cô Seon Nyeo nữa. Chú Bong Sik luống cuống nhìn vào màn hình, ký hiệu nhấp nháy báo máy sắp hết pin.
“Seon à, điện thoại này sắp hết pin rồi.” Chú vội nói với vợ, rồi đầu dây bên kia cũng nghe thấy tiếng đáp lại gấp gáp.
[Anh ơi! Anh nghĩ xem tên con mình là gì?]
“Tên ư?” Chú đưa mắt nhìn hết lượt mọi người trong phòng rồi dừng lại ở chú Chun Ho, người được coi là có học thức nhất. Chú Chun Ho nói luôn như không cần nghĩ ngợi gì.
“Thử ghép tên đầu của mày là ‘Bong’ và họ của vợ mày là ‘Seon’ vào đi.”
Chú Bong Sik cảm động, vừa gật gật đầu vừa đưa tay lên quệt những giọt nước mắt lăn dài trên má. “Ừ, đúng rồi, đúng rồi. Mình ghép chữ ‘Bong’ trong tên của anh và chữ ‘Soen’ trong tên của em lại thành tên con nhé. Con mình sẽ tên là… Shin Bong Seon!”
Đầu dây bên kia vợ chú Bong Sik vội vàng nói. “Tên con đẹp quá! Anh à… Em yêu anh!”
“Seon Nyeo à… anh cũng yêu…”
Nhưng chú Bong Sik chưa kịp nói hết câu thì chiếc điện thoại đã rung lên rồi tắt ngấm. Cuộc nói chuyện của chú Bong Sik với vợ bỗng dưng dừng lại khiến căn phòng bao trùm một sự yên lặng tĩnh mịch. Mọi người đều nhìn chú ấy với ánh mắt tiếc nuối. Nhưng chú Bong Sik không tỏ vẻ tức giận hay nuối tiếc, chỉ lau nước mắt rồi lặng lẽ kéo tôi ôm vào lòng. Chú ấy phải đưa tay áo lên lau nước mắt tới mấy lần, vì nước mắt cứ lã chã tuôn ra không cách nào kìm lại được. Chú ấy hẳn đang rất rối bời.
Chú ấy cười khi trên khuôn mặt vẫn còn chan chứa nước mắt. Mọi người mừng cho chú nên ai nấy cũng mỉm cười theo. Chú Bong Sik ngày hôm ấy, có thể nói đã trở thành một người bố hạnh phúc nhất trên đời.
Thật đáng tiếc, quãng thời gian hạnh phúc ấy quá ngắn ngủi, một ngày nhanh chóng qua đi, và rồi màn đêm buông xuống. Giờ đi ngủ, tôi được bố ôm vào lòng. Trên khung cửa sổ vẫn thường ngắm sao với bố, tôi cắt giấy hình mặt trăng và dán vào đó. Đêm đến, ánh trăng xuyên qua, chiếu xuống chiếc chăn bố con tôi đang đắp trên người.
“Ôi, đẹp quá!”
Tôi chạm tay vào má bố cười thích thú. Bố cũng ngạc nhiên ngoác miệng cười rồi ôm tôi vào lòng. Dường như mọi người đều đã ngủ nên không ai để ý đến hai bố con tôi. Tôi yêu những khoảnh khắc bình yên như thế này.
***
Hôm nay tôi đem ở trường về một thứ cho bố. Lấy trong cặp ra một túi ni-lông vẫn còn đang bọc kín, tôi nhẹ nhàng mở ra cho bố. Dù đã nguội nhưng gà rán tôi đem về trông vẫn rất hấp dẫn.
“Con đã mua ở trường đấy ạ. Bố thích ăn gà rán mà!”
Nhưng bố lại lắc đầu và đẩy túi gà sang cho tôi. “Ye Seung phải ăn mới đúng chứ. Con phải ăn nhiều chất đạm thì mới cao được!”
“Ban chiều con và Yeong Hoon đã ăn rất nhiều rồi ạ!”
“Yeong Hoon?” Bố hỏi tôi.
“À, vâng… bạn ngồi cạnh con.” Tôi trả lời, bỗng dung hai má đỏ lựng. Bố thấy vậy liền bật cười.
“Bạn ngồi cạnh Ye Seung… bạn trai của Ye Seung hả?”
Tôi lập tức lắc đầu. “Không ạ, cậu ấy… chỉ là cậu ấy hiền…”
“Hiền thật hả?”
“Vâng! Chắc khỏe nữa ạ…”
Tôi buột miệng và chợt cảm thấy xấu hổ. Nhưng bởi vậy tôi đã biết được một sự thật trong phòng giam số 7, đó là mọi người không hề ngủ như tôi tưởng. Trong lúc bố con tôi lặng lẽ nói chuyện thì mọi người chỉ giả vờ để nghe lỏm câu chuyện giữa chúng tôi.
Tôi phát hiện ra chuyện đó bởi chú Man Bom đã bật cười khì khì khi tôi nói câu ‘chắc khỏe nữa ạ’ với bố. Nghe tiếng cười, tôi giật mình bối rối rồi đỏ ửng cả mặt. Tôi quang sang lườm chú.
“Chú Man Bom, chú không ngủ à?”
“Tét…” Chú Đại ca trở mình rồi đánh tét một cái vào mông chú Man Bom. Chú ấy làm bộ như đang ngủ, nhưng theo tôi thấy thì chú ấy cũng đang vờ vịt y như chú Man Bom. Thế rồi không nhịn được cười, chú ấy đưa tay lên miệng che lại vờ như đang ngáp.
Chú Man Bom nhích lại gần chú Đại ca rồi thì thầm bắt chước tôi khi nãy. “Đại ca! Em thấy Đại ca chắc khỏe thật đấy! Hà hà hà…”
Chú Đại ca phì cười rồi quay sang thì thầm đáp. “Anh thấy chú mày cũng chắc khỏe thật đấy! Khà khà khà…”
“Chú!”
Lúc đó tôi xấu hổ tới mức chỉ muốn chui vào hang chuột. Tôi đứng dậy và cầm gối đánh hai chú ấy. Thấy vậy ai nấy trong phòng đều quay mặt đi chỗ khác cười khúc khích.
“Chắc khỏe thật đấy!”
“Trẻ con cũng chắc khỏe được chứ sao!”
“Đúng rồi, chắc khỏe thật!”
Trong khi tôi bị trêu đến phát khóc thì bố ngồi đó chẳng nói năng gì, ánh trăng chiếu rọi qua ô cửa nhỏ, khuôn mặt bố ngập tràn hạnh phúc.
Chương 10: Lập luận của tù nhân
Sau khi có sự xuất hiện của Ye Seung, phòng giam số 7 trở nên vui vẻ chưa từng có. Ở công xưởng hay sân vận động, lúc nào mọi người cũng tươi cười, phấn chấn, tràn đầy sinh khí. Nhất là Bong Sik, sau hôm được nói chuyện với vợ, lúc nào cũng thấy tủm tỉm cười.
“Chú mày đang vui lắm hả?”
Đại ca quay lại hỏi nhưng Bong Sik vẫn tiếp tục vừa đi vừa nhảy. “Đương nhiên rồi, Đại ca! Oa oa... Bố ơi!”
Chun Ho thấy vậy bật cười. “Này thằng ranh! Đừng làm trò nữa!”
Bất chợt, quản giáo Kim đuổi theo gọi. “Anh Yong Goo!”
Mọi người đều nghe thấy quản giáo Kim gọi rồi chạy đến chỗ Yong Goo.
“Đã có lịch xét xử rồi!” Quản giáo Kim nói rồi lấy tờ thông báo đưa cho Yong Goo. Yong Goo cúi đầu chào rồi chẳng mảy may nghĩ ngợi, đưa tay nhận lấy.
“Vâng ạ!”
“Không phải thẩm tra đâu! Lần này tòa tuyên án rồi! Đây là lần cuối đấy! Anh hãy cố gắng lên nhé!”
Yong Goo nghe những lời ấy thì đứng đờ người ra một lúc. “Cuối cùng”, “tuyên án” là gì, Yong Goo không tài nào hiểu nổi. Thấy Yong Goo đứng thẫn thờ cúi đầu ngơ ngác, Đại ca chạy lại giật tờ giấy rồi đưa cho Chun Ho đọc.
“Yong Goo, bây giờ không phải lúc tập chạy nữa đâu!”
Đại ca lập tức tập hợp cả phòng đến công xưởng cùng bàn bạc. Làm thế nào để có thể đảo ngược kết quả vụ án của Yong Goo? Mọi người đặt Yong Goo ngồi giữa rồi bắt đầu hỏi.
Yong Goo kể lại vụ việc hết sức đơn giản. Không thêm cũng không bớt. Chuyện Yong Goo làm quản lý bãi đỗ xe ở siêu thị, rồi một hôm đang ngồi ăn trưa với bánh mì và sữa ở ghế dài thì một đứa bé xuất hiện. Sau đó đứa bé dẫn Yong Goo đến chỗ bán chiếc cặp sách Thủy thủ mặt trăng mà hôm trước đã mua mất của Ye Seung...
“Chỉ đi cùng mà không nói chuyện gì à? Cứ thế đi theo con bé thôi? Có chuyện gì nữa chứ? Chun Ho, bộ não của cả phòng cất lời hỏi đầu tiên. Yong Goo cúi đầu rồi nghĩ lại một cách chi tiết về những việc xảy ra ngày hôm đó.
“Hôm đó đã... đùa một chút!”
“Đùa cái gì? Có phải là... đẩy ngã... rồi đánh đứa bé?” Bong Sik hỏi.
“Không phải!” Yong Goo chầm chậm giải thích lại những chuyện ngày hôm ấy, giọng ngập ngừng.
***
Ngõ đi vào chợ rất tối.
Vì phía trước đã có siêu thị Happy Mart rồi nên hầu hết các cửa hàng trong chợ đều phải đóng cửa. Ngoài đường không khí có phần khó chịu, bức bí. Yong Goo cẩn thận đi theo bé Ji Young.
Ji Young đeo chiếc cặp sách màu vàng có hình thủy thủ mặt trăng. Đó là chiếc cặp Yong Goo rất muốn mua cho Ye Seung nên chỉ cần nhìn thấy nó, Yong Goo rất vui vẻ. Yong Goo chạy theo và đưa tay sờ vào chiếc cặp.
“Sao thế chú? Có đẹp không ạ?” Ji Young cũng quay lại, cười tươi trêu chọc.
Yong Goo gật đầu đáp. “Hơ hơ... đẹp quá!”
“Ji Young đẹp hay cặp sách đẹp ạ?”
“Cặp sách! Hơ hơ...” Yong Goo trả lời không một chút nghĩ ngợi.
“Xi!”
Ji Young quay lại bĩu môi rồi cô bé chạy lên phía trước. Yong Goo vừa cười vừa chạy theo sau. Nhưng khi đi hết con ngõ nghỏ, Ji Young chạy rẽ sang phải rồi biến mất khỏi tầm mắt của Yong Goo. Đúng lúc Yong Goo không nhìn thấy con bé đâu nữa, chợt có tiếng thứ gì đó rơi vỡ trên mặt đất, tiếp theo là tiếng thét lớn của Ji Young. Hai tiếng ấy gần như vang lên cùng một lúc. Yong Goo lờ mờ nghe thấy tiếng ngã rồi sau đó bốn bề trở lên im lặng. Yong Goo hốt hoảng chạy về phía Ji Young đột nhiên biến mất, rồi kinh hoàng đứng khựng lại.
Ji Young đang nằm trên mặt đất, máy trên đầu chảy lênh láng trên mặt đường.
“Đứa bé đó bị ngã à? Ngã mà cũng chết được sao?” Bong Sik ngỡ ngàng hỏi, nhưng Yong Goo đã lắc đầu. Cảm giác ấy như có gì đó gợn nhẹ trong lồng ngực, không biết đứa bé ấy còn sống hay đã chết.
“Tôi... tôi không biết!”
“Đứa bé đó bị ngã xuống như thế nào?” Dù Đại ca hỏi nhưng Yong Goo cũng chỉ lắc đầu và nói.
“Tôi... tôi không biết nữa. Hình như... hình như cứ thế... ngã xuống. Tôi không hề làm gì cả.” Yong Goo trả lời với ánh mắt hoảng hốt.
“Đại ca! Liệu có kẻ nào khác muốn đánh cắp chiếc cặp sách Thủy thủ mặt trăng nên đã hãm hại đứa bé không?” Man Bom đã suy nghĩ kỹ một hồi rồi đưa ra giả thuyết. Nhưng vừa mới cất lời đã bị Đại ca đưa chân đạp.
“Mất trật từ, cái thằng này!”
“Không! Không thể biết được! Có thể có một nhân vật thứ ba xuất hiện và can thiệp vào vụ án lắm chứ?” Chun Ho nói, vẻ mặt đầy hiểu biết, khiến ai nấy nhìn anh ta bằng ánh mắt nghiêm trọng. Đại ca cũng ngừng đá Man Bom và quay sang nhìn. Chun Ho thấy mọi người đổ dồn ánh mắt vào mình, mọi thứ trong đầu bỗng trở lên rối tung và dần mất tự tin.
“Không... à... là vì trong tiểu thuyết trinh thám cũng có xảy ra chuyện như thế...”
Đại ca nghe thấy vậy liền cau mày. Rồi hất đầu về phía sân vận động ý bảo tất cả cùng đi ra đó. “Thôi, cứ ngồi đây mà suy diễn cũng chẳng nên cơm cháo gì! Bây giờ tất cả ra sân thử làm xem sao. Tái... tái... cái gì ấy nhỉ?”
“Dựng lại hiện trường vụ án?”
“Ờ, đúng rồi!” Đại ca gật đầu lia lịa. Người tù già cũng tán thành với việc đó, vội vàng đứng dậy. “Đúng rồi. Dù đã biết sự việc diễn ra như thế nào, nhưng tất cả đâu chỉ có thế.”
Một lát sau mọi người đều đã ra sân vận động. Yong Goo nằm sõng soài trên mặt đất. Man Bom dùng cành cây khoanh một vòng quanh chỗ nằm của Yong Goo để mô tả hiện trường.
“Lúc cậu đến thì đứa bé nằm ngã như thế này à? Không biết sao mà ngã ư?” Đại ca hỏi Yong Goo rồi đá vào mắt cá chân Man Bom lúc này đang đứng cạnh. “Thế nào? Có chết được không?”
Đột nhiên bị tấn công, Man Bom không cảnh giác gì liền ngã uỵch xuống đất, rồi bất chợt ôm tay đứng bật dậy. “Đại ca! Tay! Chính là tay ạ!”
“Tay? Đúng rồi! Nếu như đột nhiên bị ngã thì theo bản năng sẽ dùng tay để đỡ cơ thể, nên tay sẽ tiếp đất. Nhưng đứa bé đó không phải bị thương ở đầu sao? Tại sao lại bị vỡ đầu chảy máy?”
Nghe Đại ca phân tích, Chun Ho đứng nhìn bao cát bên cạnh rồi chợt nảy ra một ý có liên quan đến cái chết của bé Ji Young. “Cặp sách? Cặp sách Thủy thủ mặt trăng!”
Man Bom nghe vậy, liền cầm bao cát khoác lên vai và bắt đầu đi lại giống như đứa trẻ đeo cặp sách. Đại ca nhằm lúc Man Bom vừa nhấc chân lên liền đá mạnh vào gót khiến Man Bom chỉ kịp kêu lên rồi ngã xuống. Bao cát đeo sau lưng khiến đầu Man Bom bị đập xuống đất. Anh ta một lần nữa kêu lên đau đớn. “Trời ơi... đầu tôi...”
Man Bom đưa tay lên ôm gáy, ngúc ngoắc đầu y như con sâu non. Đại ca thấy vậy liền gật đầu nhận định.
“Ok! Cặp sách... Nhưng tại sao đứa bé lại ngã? Chẳng lẽ vui đùa với nó rồi đẩy nó ngã hay sao?”
Câu nói cuối cùng nhằm đến Yong Goo. Yong Goo bất ngờ vừa xua cả hai tay vừa lắc đầu nói.
“Khô... không phải như vậy. Yong Goo không làm như vậy! Khi tôi đến thì đứa bé đã bị ngã như vậy rồi! Thật mà!”
Những nếp nhăn trên trán Đại ca xô lại. Nếu không phải bị Yong Goo đẩy ngã thì vì sao đứa bé lại ngã xuống như vậy được nhỉ? Nghĩ nát óc Đại ca cũng không tài nào tìm được một lý do thích đáng.
Đúng lúc đó, Chun Ho cất giọng hỏi như vừa nghĩ ra điều gì. “Hôm ấy là hôm nào nhỉ? Ngày xảy ra sự việc ấy?”
“Ngày 27 tháng 2. 1 giờ 15 phút lúc nghỉ thay ca để ăn trưa ạ!” Yong Goo quả là nhớ ngày tháng vô cùng chính xác.
“Ngày 27 tháng 2?” Chun Ho hỏi lại rồi đánh vào bắp chân của Man Bom.
“Hôm đó chẳng phải là ngày chúng ta được đi tắm hay sao? Nhưng ống dẫn nước bị vỡ nên không tắm được...”
“Đúng rồi! Lúc đó nhiệt độ là âm 18 độ! Đợt lạnh nhất trong vòng 20 năm!”
“Là đợt lạnh nhất...” Chun Ho đăm chiêu nhìn mơ hồ vào không trung rồi suy luận. “Nếu đột nhiên có một đợt không khí lạnh, lúc đó huyết quản của người sẽ bị co lại! Để giữ nhiệt cho cơ thể thì phía dưới huyết quản sẽ co lại, nhờ đó lượng máu trong tim sẽ giảm xuống và nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên. Cơ thể cần phải vận độ nhanh hơn so với thời tiết bình thường!”
“Thế thì sao?” Man Bom cộc lốc hỏi Chun Ho.
“Ơ...” Thấy mọi người đều hướng ánh mắt vào mình, Chun Ho chỉ bối rối chớp chớp mắt.
Bong Sik bực bội duỗi chân. “Thật là! Rốt cuộc thì làm sao mà chết?”
Chung Ho ngập ngừng nói. “Động... động mạch bị đông cứng lại... phải không nhỉ?”
Nghe suy luận ngoài sức tưởng tượng một hồi, Đại ca đưa tay tóm lấy sau cổ gáy Chun Ho. “Thắng chết tiệt này! Trẻ con thì đông cứng động mạch cái gì hả?” Im lặng một lát, bỗng Đại ca đập tay vào đầu gối kêu lên. “Băng! Chính là bị trượt băng nên mới ngã!”
Man Bom cũng vỗ tay ủng hộ. “Đúng thế rồi! Đại ca! Ở xung quanh chợ lúc nào cũng có đầy nước. Vậy còn vết thương trên trán của đứa trẻ thì sao? À, không phải bên cạnh cũng có viên gạch sao?”
Chun Ho không nói gì, đứng vậy nắm lấy Man Bom rồi từ từ ấn ngã xuống đất. “Ôi trời, bỗng dưng ở đó lại xây cái gì à?”
Man Bom người sắp ngã vẫn cố bám tay vào quần Chun Ho kéo lên. Đó là một cảnh tượng khiến cả phòng phải lưu tâm.
Thường thì người bị ngã sẽ cố bấu víu lấy một cái gì đó. Ji Young lúc ấy cũng sẽ làm vậy. Ji Young khi bị trượt trên lớp băng, theo bản năng sẽ bấu vào mảnh ni-lông che hàng bên vệ đường. Nhưng do không khí lạnh, ni-lông giòn hơn nên không chịu được trọng lượng của một đứa trẻ. Trên những chỗ che như thế người ta thường chặn gạch lên trên để giữ mảnh ni-lông cố định, nhưng Ji Young không biết đã kéo tấm ni lông, kéo theo cả viên gạch rơi xuống. Và hậu quả bị viên gạch rơi vào đầu.
Cả phòng số 7 đã suy luận và nắm bắt về vụ án như vậy. Đến giờ ăn trưa, hai bên tường là các quản giáo đứng theo dõi, nhưng cả phòng vẫn bàn luận về các tình tiết của vụ án. Trước mặt là đồ ăn nhưng trong đầu ai nấy vẫn chỉ nghĩ về cái chết của Ji Young.
“Nhưng sao lại cởi quần đứa bé?”
Yong Goo trả lời câu hỏi của Đại ca không cần nghĩ ngợi. “Thứ nhất, phải mở thắt lưng, như vậy sẽ giúp cho tuần hoàn máu dễ dàng lưu thông.”
“Lưu thông tuần hoàn máu ư? Vậy tại sao lại bóp cổ đứa bé?”
“Thứ hai, ấn dọc phần ngực. Sau đó nhấc đầu lên, bịt mũi lại và hô hấp vào miệng đứa bé... Không phải bóp cổ!” Vừa nói, Yong Goo vừa dùng tay mô tả lại động tác hô hấp cho đứa bé.
Man Bom thè lưỡi hỏi. “Chà, học được cái đó ở đâu vậy?”
“Trong thời gian tập huấn giáo dục ở siêu thị...”
“Phương pháp hô hấp nhân tạo à?” Chun Ho vừa nói thêm vào thì Yong Goo gật đầu mạnh và đáp.
“Vâng, đúng là như thế ạ!”
Bong Sik đến giờ mới gật gù hiểu ra vấn đề, giọng trầm trầm. “Đứa bé bị chết là con gái của Cục trưởng cục cảnh sát.”
Man Bom tiếp lời. “Làm to vụ án này lên cũng không hay!”
“Đúng đúng, kiểu như bên trên thúc ép, bên dưới nhắc nhở vậy. Yong Gookhông cần biết có chính xác là thủ phạm hay không, nhưng đã bị người ta đẩy vào vụ này rồi!” Chun Ho nói liến thoắng. Cuối cùng Đại ca lên tiếng.
“Đúng là bọn khốn! Đến cả người thần kinh không bình thường như Yong Goo mà cũng bị bắt tội! Chúng ta phải tìm cách cùng nhau gửi kiến nghị để tòa cho điều tra lại vụ án.”
Đại ca đập mạnh bàn rồi đứng lên nói với vẻ mặt đầy cương quyết.
“Vụ án của Yong Goo, chúng ta sẽ đảm nhận!”
***
Những người vì Yong Goo mà hành động không phải chỉ riêng phòng giam số 7. Tối hôm ấy, đội trưởng Min Hwan ăn mặc chỉnh tề rồi đi đến nhà hàng Nhật Bản. Đó không phải là một nhà hàng tầm thường, người bình thường rõ ràng không thể nào đặt chân đến được. Đây là nơi những vị tai to mặt lớn hay lui tới.
Min Hwan đã phải tốn bao công sức mới có được cuộc hẹn ngày hôm nay. Vừa đến nơi, người phục vụ chạy ra mở cổng rồi lặng lẽ dẫn Min Hwan đến phòng đã đặt trước.
Cục trưởng ngồi trước...
Min Hwan bối rồi nhìn, rồi đợi khi cục trưởng đặt đũa xuống liền thận trọng cất lời.
“Theo như tôi thấy thì cần phải xét xử lại vụ án, thưa cục trưởng.”
Cục trưởng cười lớn và đáp lại. “Ha ha, hôm nay có một kiểm soát viên đã đến đây thì phải...”
“Thưa cục trưởng, những điểm đáng nghi trong vụ án không phải chỉ có một, hai điểm...” Đội trưởng Min Hwan đang định nói tiếp về các chi tiết đáng ngờ của vụ án, nhưng cục trưởng đã đưa tay lên chặn lại.
“Đội trưởng Chang! Bổn phận của cậu chẳng phải là trông coi trại giam hay sao? Như thế này có hơi vượt quá bổn phận hay không?”
“Cục trưởng!”
Dù Min Hwan đang cảm thấy mọi chuyện rất cấp bách, cần phải nói ra ngay, nhưng cục trưởng đã đưa ra một câu trả lời dứt khoát.
“Đội trưởng Chang, điều tra lại vụ án là việc tôi không chạm tay vào được. Xin lỗi, tôi không thể giúp gì được cho cậu.”
Nghe giọng nói cương quyết của cục trưởng, Min Hwan biết mình không thể làm gì thêm.
***
Trong khi Min Hwan đi gặp cục trưởng thì ở phòng giam số 7, mọi người đặt Yong Goo ngồi vào giữa rồi tiến hành luyện tập xét xử y như trên phiên tòa. Mỗi người trong phòng đảm nhiệm một vai trò, riêng Chun Ho được mọi người giao cho vai trò đặc biệt quan trọng là công tố viên.
“Bị cáo vì muốn trả thù cục trưởng Cục cảnh sát nên đã bắt cóc con gái của ông ấy, đó là sự thật đúng không?”
Trong phòng giam, phiên tòa thử nghiệm bắt đầu diễn ra, Yong Goo vừa đứng lên, Chun Ho bèn đưa tay đẩy gọng kính cao hơn làm ra vẻ một công tố viên đích thực, nét mặt nghiêm trọng và bắt đầu hỏi.
“Nơi... nơi bán cặp sách Thủy thủ mặt trăng...”
“Bố ơi! Bố hãy đọc theo những gì các chú viết cho rồi ấy!”
Yong Goo đang ngập ngừng trả lời thì Ye Seung – đóng vai khán giả lên tiếng nhắc. Ngay lập tức Yong Goo lấy lại tinh thần và trả lời một cách rành rọt.
“Chỉ là đứa bé ấy nói sẽ chỉ cho tôi nơi bán cặp sách Thủy thủ mặt trăng, nên tôi mới đi theo thôi ạ.”
Đại ca nghe xong câu trả lời, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ hài long.”Ok! Như thế chứ!”
Từ đó cả phòng cùng ngồi luyện tập liên tục với nhau không kể đêm ngày. Cả giờ vận động, cả giờ ăn trưa, mọi người cùng luyện cho Yong Goo đến khi nói trôi chảy không một lỗi diễn đạt nào nữa. Quá trình chuẩn bị cho Yong Goo trả lời đâu ra đó trước phiên tòa cũng gay gắt y như chuẩn bị bước vào một trận chiến vậy.
“Bị cáo đã cởi quần của nạn nhân để quấy rối tình dục đúng không?” Chun Ho hỏi một câu sắc lẹm, khiến Yong Goo đang ăn cũng phải lắp bắp trả lời.
“Đầu tiên phải mở thắt lưng để tuần hoàn máu được lưu thông. Lúc đó tôi đã làm theo phương án sơ cứu hô hấp nhân tạo, được học trong thời gian tập huấn ở siên thị.”
Đêm đến, Yong Goo và Chun Ho vẫn mải mê tập luyện hỏi đáp theo những điều được ghi sẵn. Yong Goo nằm sấp rồi lẩm nhẩm học thuộc lòng một cách chăm chỉ. Thỉnh thoảng học đến đoạn không nhớ ra, Yong Goo lại cúi xuống nhìn tờ giấy rồi đọc lại. Nhưng cũng có lúc nhìn vào giấy rồi mà vẫn không nhớ ra được, Yong Goo lại nhăn trán, đập tay vào đầu. Đại ca thấy vậy liền mắng.
“Yong Goo! Đang trong phiên tòa mà bỗng dưng quên mất thì phải làm sao hả?”
Yong Goo vội vàng ngồi dậy trả lời. “Bản thân tôi cũng... không nhớ rõ!”
Đó là câu bắt chước theo cách trả lời của tổng thống trong những phiên chất vấn Quốc hội lúc bấy giờ. Vì là người dạy câu nói đó nên khi nghe Yong Goo trả lời như vậy, Đại ca cười đầy mãn nguyện.
“Đúng rồi! Phải trả lời như thế chứ!”
Ngoài những lúc đi vệ sinh ra thì không lúc nào Yong Goo và cả phòng ngừng việc tập luyện.
“Bị cáo đã ném viên gạch và đầu người bị hại Choi Ji Young, để sát hại cháu bé, đúng không?”
Dần dần nhờ luyện tập chăm chỉ không quản ngày đêm, Yong Goo đã có thể dõng dạc trả lời không chần chừ ngắc ngứ như trước nữa.
“Khi bị ngã xuống, Ji Young đã bám vào tấm ni lông ở cạnh đường, do vậy viên gạch ở trên tấm ni long bị rơi theo và đập vào trán Ji Young ạ.” Yong Goo nhanh nhảu không biết có hiểu được hết những gì mình nói hay không.
“Bị cáo có trực tiếp nhìn thấy không?”
“Ơ...” Yong Goo đang ngập ngừng chưa biết trả lời thế nào thì Man Bom chen vào.
“Đây là phần quan trọng đấy biết không hả? Dù không nhìn thấy cũng nhất định phải nói là có nhìn thấy mới được!”
Yong Goo lắc đầu. “Nói dối cũng là có tội...”
“Trời! Thật là... Cứ như vậy nên mới bị người ta khép tội cho thế này mà...” Man Bom nói mà trong lòng đầy bức xúc. Nhưng Yong Goo chỉ cười trừ.
Đêm hôm đóc, Yong Goo cuốn chăn cho Ye Seung rồi vừa cõng con bé trên lưng, vừa nhẹ ngành đi đi lại lại trong phòng và lẩm nhẩm học.
Hai giờ sáng, lúc đó đêm đã rất khuya, nhưng Yong Goo vẫn còn chưa đi ngủ. Đại ca trở mình khẽ nói.
“Hôm nay học đến đó là được rồi.”
“Phải học thêm nữa mới được ạ!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian